1.1. Tìm hiểu chung
1.1.1. Tác giả Hoàng Phủ Ngọc Tường
a. Cuộc đời:
– Hoàng Phủ Ngọc Tường, sinh ngày 9 tháng 9 năm 1937, tại thành phố Huế, nhưng quê gốc ở làng Bích Khê, xã Triệu Long, huyện Triệu Phong, tỉnh Quảng Trị.
– Sau khi học hết bậc trung học ở Huế, ông lần lượt trải qua:
+ Năm 1960: tốt nghiệp khóa I ban Việt Hán, Đại học Sư phạm Sài Gòn.
+ Năm 1964: nhận bằng Cử nhân Triết Đại học Văn khoa Huế.
+ Năm 1960 – 1966: dạy tại trường Quốc Học Huế.
+ Năm 1966 – 1975: thoát ly gia đình để lên chiến khu, tham gia cuộc kháng chiến chống Mỹ bằng hoạt động văn nghệ.
+ Năm 1978: được kết nạp vào Hội Nhà văn Việt Nam.
– Ông từng là Tổng thư ký Hội Văn học nghệ thuật Bình Trị Thiên – Huế, Chủ tịch Hội Văn học nghệ thuật Bình Trị Thiên, Tổng biên tập tạp chí Cửa Việt.
Nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Tường (9/9/1037 – 24/7/2023)
b. Sự nghiệp sáng tác
* Tác phẩm chính: Ngôi sao trên đỉnh Phu Văn Lâu (1971), Rất nhiều ánh lửa (1979), Ai đã đặt tên cho dòng sông (1986), Bản di chúc của cỏ lau (1984), Ngọn núi ảo ảnh (1999),…
* Phong cách nghệ thuật
– Là một trong những nhà văn chuyên về bút kí.
– Nét đặc sắc trong sáng tác của ông là sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa chất trí tuệ và chất trữ tình, giữa nghị luận sắc bén với suy tư đa chiều được tổng hợp từ vốn kiến thức phong phú về triết học, văn hóa, lịch sử, địa lý… Tất cả được thể hiện qua lối hành văn hướng nội, súc tích, mê đắm và tài hoa.
1.1.2. Tác phẩm
a. Xuất xứ và hoàn cảnh sáng tác:
– Ai đã đặt tên cho dòng sông? là bài bút kí xuất sắc, viết tại Huế, ngày 4/1/1981, in trong tập sách cùng tên.
– Bài bút kí có ba phần:
+ Phần một nói về cảnh quan thiên nhiên của sông Hương.
+ Phần 2 và 3 là phương diện lịch sử và văn hóa của sông Hương.
– Đoạn trích này nằm ở phần một cộng với lời kết của tác phẩm.
b. Ý nghĩa nhan đề:
– Nhan đề “Ai đã đặt tên cho dòng sông” là câu hỏi gợi mở về việc lý giải nguồn gốc của dòng sông Hương.
– Bài bút kí đã giải đáp tên của dòng sông bằng một huyền thoại mỹ lệ của những người dân làng Thành Chung.
– Tên nhan đề cho bài bút ký được lấy dưới dạng một câu hỏi nhằm mục đích gợi mở, dẫn dắt người đọc về cội nguồn của tên gọi của dòng sông, nói lên niềm tự hào, khát vọng của con người khi muốn mang tiếng thơm, cái đẹp để gây dựng và vun đắp cho lịch sử và văn hóa của xứ Huế.
=> Qua nhan đề tác giả cũng thể hiện lòng biết ơn đối với những con người đã tìm ra và khai phá vùng đất này, bộc lộ niềm tự hào sâu sắc về vẻ đẹp của đất nước.
c. Bố cục văn bản:
– Phần 1 (từ đầu … “quê hương xứ sở”): hành trình của dòng sông Hương.
– Phần 2 (còn lại): sông Hương của lịch sử, thơ ca.
d. Tóm tắt tác phẩm
Bài bút ký Ai đã đặt tên cho dòng sông – Hoàng Phủ Ngọc Tường kể về một dòng sông duy nhất trên đất nước ta hình như được thiên nhiên dành cho thành phố Huế: sông Hương. Con sông cũng có hai tính cách: ngang bướng như “một cô gái Digan hoang dại” mà cũng vô cùng trữ tình, thơ mộng. Cũng theo tác giả, dòng sông ấy không bao giờ tự lặp lại mình trong cảm hứng của nghệ sĩ, từ các nghệ sĩ hiện đại cho đến các nghệ sĩ trong dòng văn học thời phong kiến xa xưa. Từ những dẫn chứng cụ thể về cái tuyệt mỹ của cảnh quan sông Hương, sự gắn bó của sông Hương đối với lịch sử và văn hóa dân tộc, tác giả khẳng định: “Dòng sông huyền nhiệm, nơi sinh ra vẻ đẹp của tâm hồn đất nước”.
1.2. Đọc hiểu văn bản
1.2.1. Vẻ đẹp thiên nhiên của sông Hương
a. Vẻ đẹp của sông Hương ở thượng nguồn
– Sông Hương như “một bản trường ca của rừng già”: “rầm rộ … màu đỏ của hoa đỗ quyên rừng”, “rừng già đã hun đúc … tự do và trong sáng”.
→ Từ ngữ tạo hình, gợi tả vẻ đẹp của sông Hương ở vùng thượng nguồn vừa hùng vĩ, man dại vừa trữ tình, say đắm lòng người.
– Nhà văn đã khéo léo so sánh sông Hương với “cô gái Di-gan phóng khoáng và man dại”, nhân hóa sông Hương thành một thực thể sống động, có hồn.
– Hình ảnh so sánh độc đáo “Sông Hương như người mẹ phú sa của một vùng văn hóa xứ sở”.
b. Sông Hương ở ngoại vi thành phố
– Sông Hương trước khi chảy vào thành phố thì “nằm giữa cánh đầu châu hóa đầy hoa dại”.
– Vẻ đẹp mơ màng của sông Hương được miêu tả rất rõ nét, có những đường cong mềm mại, quanh co uốn khúc quanh cố đô Huế.
– Tác giả dành một tình yêu lớn cho dòng sông. Tình yêu ấy khiến ông mơ màng nhận ra bóng dáng của dòng sông giống như tấm lụa trên có thể người thiếu nữ.
Sông Hương – Vẻ đẹp nên thơ của xứ Huế
c. Vẻ đẹp của sông Hương ở trung tâm thành phố
– Nét đẹp của dòng sông khi chảy vào thành phố có nét khác biệt so với khu chảy ở ngoại ô.
Dòng sông trở nên vui tươi nhưng cũng rất êm dịu, như một điệu slow tình cảm của xứ Huế.
Dòng sông như người con gái tinh tế đánh đàn trong đêm khuya.
1.2.2. Vẻ đẹp lịch sử và thơ ca của sông Hương
a. Dòng sông lịch sử
– Tên của dòng sông được ghi trong cuốn “Dư địa chí” của Nguyễn Trãi.
– Sông Hương là một nhân chứng lịch sử của xứ Huế, của đất nước:
+ Là điểm tựa, bảo vệ biên cương thời Đại Việt
+ Thế kỉ XVIII, vẻ vang soi bóng kinh thành Phú Xuân với tên tuổi người anh hùng Nguyễn Huệ
+ Nó đọng lại đến bầm da, tím máu, “nó sống hết lịch sử bi tráng của thể kỉ XIX”
+ Nó đi vào thời đại của cuộc cách mạng tháng Tám bằng những chiến công rung chuyển
+ Nó chứng kiến cuộc tổng tiến công và nổi dậy màu xuân năm 1968
b. Vẻ đẹp của sông Hương dưới góc độ văn hóa
– Tác giả cho rằng đó là một dòng thi ca về sông hương, đó là một dòng sông không bao giờ lặp lại mình
– Tác giả gắn sông Hương với âm nhạc cổ điển Huế
1.2.3. Hình tượng cái tôi tác giả
– Quan sát dòng sông trên nhiều góc đọ khác nhau, miêu tả dòng sông trên nhiều phương diện.
– Là nhà văn có những liên tưởng, so sánh, độc đáo, lối viết tài hoa, uyên bác.
– Là cái tôi nghệ sĩ có tình yêu tha thiết, say đắm với thiên nhiên Huế và đất nước.
1.3. Tổng kết
1.3.1. Về nội dung
– Hoàng Phủ Ngọc Tường xứng đáng là “một thi sĩ của thiên nhiên” (Lê Thị Hướng). Với những trang viết mê đắm, tài hoa, súc tích, tác giả đã thực sự làm giàu thêm cho linh hồn bức tranh thiên nhiên xứ sở.
– Sông Hương thực sự trở thành “gấm vóc” của giang sơn tổ quốc. Bài kí góp phần bồi dưỡng tình yêu, niềm tự hào đối với dòng sông và cũng là với quê hương, đất nước.
1.3.2. Về nghệ thuật
– Thể loại bút kí.
– Văn phong hướng nội, súc tích, tinh tế và tài hoa.
– Sức liên tưởng phong phú, vốn hiểu biết phong phú trên nhiều lĩnh vực.
– Ngôn ngữ phong phú, giàu hình ảnh, giàu chất thơ, sử dụng các biện pháp tu từ (so sánh, nhân hóa…).
– Có sự kết hợp hài hòa giữa cảm xúc và trí tuệ, chủ quan và khách quan.